Thursday, October 31, 2013

Phim Vẫn không biết thế nào

Phim Vẫn không biết thế nào, tôi lắc đầu. "Không. Không ai đến đâu. Mời cậu ngồi". Cạch một cái, cô ta đã kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống đối diện tôi, nhìn tôi chằm chằm qua cặp kính râm, rồi liếc xuống đĩa. "Trông ngon nhỉ," cô nói. "Ngon lắm. Trứng nấm lòng đào và rau trộn đậu đũa" "Khỉ thật," cô nói. "Nhưng thôi không sao, lần sau tôi sẽ ăn món đó. Vừa mới gọi món khác xong." "Món gì thế?" "Mỳ ống với phó-mát." "Mỳ ống với phó-mát của họ cũng được đấy," tôi nói. "Cũng xin được hỏi, tôi có biết cậu không nhỉ? Tôi vẫn chưa nhớ…" "Euripides," cô nói. "Electra. Không vị thần nào nghe thấy giọng nói của Electra lầm lạc. Bạn biết đấy, lớp học vừa mới xong mà." Tôi nhìn cô thật kỹ. Cô ta bỏ kính râm ra. Cuối cùng thì tôi nhớ - một sinh viên năm đầu tôi đã gặp trong lớp Lịch sử sân khấu. Kiểu tóc thay đổi dữ dội quá làm tôi không thể nhận ra cô được. "Ồ," tôi nói, tay chỉ vào một điểm ở dưới vai mình độ năm sáu phân, "Hồi trước nghỉ hè tóc cậu để dài xuống tận đây."

No comments:

Post a Comment