Ly Ly có hơi ngạc nhiên. Sau khi thay giầy xong, Doanh Tuyết và Ly Ly cùng đi với nhóm người của Chấn ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Ly Ly và Chấn đã trở thành quen nhau. Chấn cùng đi với ba người bạn của chàng. Ba người ấy đều đưa mắt dò xét Doanh Tuyết, nhưng nàng vẫn thản nhiên.
Ngồi ở một quán giải khát, Doanh Tuyết gần như không nghe rõ lời tự giới thiệu của họ. Nàng biết rằng nếu mình không có ý gì với những người con trai, thì ngay lúc đầu cần phải cẩn thận đề phòng, bằng không thì sẽ gặp nhiều rắc rối. Vì vậy nàng lạnh lùng ngồi yên lặng, không nói gì cả.
Các cậu trai người nào cũng lớn hơn nàng, nhưng nàng cảm thấy họ đều non nớt. Nhất là Chấn, người có bộ mặt như búp bê, lúc nào cũng tỏ ra chăm sóc đến Ly Ly, cố làm cho Ly Ly vui lòng.
Những cậu con trai như vậy... thành thật thì có thành thật đấy, nhưng không có ý vị gì. Họ rất hợp với Ly Ly. Ly Ly cười rất vui vẻ, cười rất ngọt. Dù cho họ có đụng té nàng thêm 10 lần nữa, có lẽ nàng cũng bằng lòng!
Đấy là một cô gái không có những ý nghĩ sâu sắc.
Cả bọn dùng điểm tâm gần 2 tiếng đồng hồ. Doanh Tuyết cảm thấy thật buồn chán, nhưng vì Ly Ly quá vui, nên nàng không muốn làm nàng mất hứng.
Những chàng trai như không hiểu được tâm trạng của Doanh Tuyết, nên cứ tìm lời nầy, lời nọ để chọc nàng. Nàng cảm thấy rất hối hận đã theo Ly Ly đến đây! Nếu nàng đứng ở cạnh lò sưởi vẽ tranh, thì thật là một việc làm tốt đẹp quá.
Ly Ly phát giác Doanh Tuyết đang ngồi trầm lặng. Nàng đứng lên:
- Ồ! Chúng tôi cần phải trở về nhà.
Chấn có vẻ quyến luyến như chưa muốn rời xa Ly Ly. Doanh Tuyết tỏ ra biết điệu, đứng lên:
- Tôi cần vào phòng rửa tay.
Nàng để cho họ tự do trao đổi địa chỉ, cũng như tự do hẹn hò gặp nhau ở lần sau. Nàng cứ ngồi lỳ đó làm kỳ đà cản mũi, thật không có ích gì cho ai.
Từ phòng rửa tay ra, nàng ngạc nhiên không còn thấy chàng thanh niên nào cả. Sắc mặt của Ly Ly thoáng hiện hồng.
- Họ đi cả rồi!
Doanh Tuyết cười:
- Đã hẹn nhau rồi chớ...
Ly Ly rất vui:
- Ồ! Ngày mai nầy anh Chấn sẽ đưa tôi đi dự buổi khiêu vũ.
Doanh Tuyết nói:
- Đã có Chấn, vậy khỏi cần tôi chớ...
- Không! Không! Tối mai chị nhất định phải đi. Không có chị tôi sợ lắm!
Doanh Tuyết hỏi:
- Chỉ có một mình anh Chấn thôi...
Ly Ly thề:
- Chỉ có anh ấy thôi! Tôi biết chị không có cảm nghĩ tốt với bọn anh Minh, nên không dám mời họ cùng đi!
Doanh Tuyết bước ra khỏi hiệu giải khát:
- Chị khôn đấy!
Doanh Tuyết đoán biết trước một việc, đấy là nàng sắp mất Ly Ly. Những cô gái sau khi có bạn trai thì đâu còn thì giờ rảnh nữa...
Nhưng Doanh Tuyết không lo ngại, vì nàng có thể vẽ tranh http://05phimz.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment