Thursday, January 23, 2014
Đầu óc tôi đang để ở đâu đâu. Tôi không nghe rõ câu nàng hỏi
Đầu óc tôi đang để ở đâu đâu. Tôi không nghe rõ câu nàng hỏi. - Em hỏi gỉ nhỉ... - Khi nói về người sinh thành ra anh, anh gọi bằng gì... Tôi trả lời bằng cái từ mà xưa nay tôi vẫn mơ dùng. - Bố khỉ. - Anh nói ngay vào mặt cụ à... – Nàng hỏi. - Anh chưa bao giờ nhìn thấy mặt ông ấy. - Cụ đeo mặt nạ ư... - Phải, theo một nghĩa nào đó. Một cái mặt nạ bằng đá, loại đá rắn nhất. - Thôi đi anh… Chắc cụ phải rất tự hào về anh, niềm vinh dự về thể thao của Harvard. Tôi nhìn nàng, quả thực nàng chưa biết hết. - Ông ấy cũng vậy, Jenny ạ. - Cụ nổi tiếng hơn cả hữu biên đội vô địch Hội All Ivy sao... Tôi hài lòng thấy nàng vui thích với tiếng tăm của tôi trong thể thao. Tôi rất tiếc sẽ phải làm cho tên tuổi mình mờ nhạt đi khi kể ra những thành tích thể thao của cha tôi. - Ông ấy đã đi dự Thế vận hội năm 1928 trong môn đua thuyền. - Oâi chao! Cụ giật giải chứ... - Không! Hẳn nàng phải nhận thấy rằng việc cha tôi chỉ về thứ sáu trong vòng đua chung kết đã an ủi tôi phần nào. Hai chúng tôi không nói gì một lúc. Bây giờ Jeny có lẽ sẽ hiểu được rằng mang cái tên Oliver Barrett IV không phải chỉ có nghĩa là cuộc sống với cái tòa nhà bằng đá xám trong sân trường đại học Harvard mà còn phải thừa hưởng một truyền thống thể thao khá nặng nề, tóm lại là nặng nề đối với tôi. - Nhưng cụ đã làm gì để được mang danh hiệu “Bố khỉ” – Jenny lại hỏi. - Ông ấy áp chế tôi – tôi đáp - Anh muốn nói là bố con anh bất hòa à... Jen, anh xin em thôi đi, hãy miễn cho anh những chuyện gia đình của anh đã quá đủ đối với anh rồi. - Sao nào, Oliver... Cụ áp chế anh những gì... - Ông ấy bắt anh phải “giỏi” - Ơ kìa, “giỏi” thì có gì xấu đâu... – Nàng hỏi, thích thú với cách nói châm chọc đó. Tôi giải thích cho nàng hiểu tôi ghét cái bị truyền thống của dòng họ Barrett sắp đặt cuộc sống cho mình… Chắc nàng cũng đã đoán ra điều đó khi thấy tôi co vai rụt cổ lúc phải thú nhận tôi mang một số hiệu ở sau tên tôi. Tôi cũng không thích thú gì khi phải bắt buộc chúng ra một con số X thành tích nào đó sau mỗi một quý mà Trời cho tôi sống. - Ờ, mà đúng thật, - Jenny nói, giọng đầy vẻ châm chọc, - em đã nhận thấy anh rất ghét được điểm A, được đứng trong đội giật giải quán quân… - Anh ghét là ghét ông ấy coi những điều đó là đương nhiên. Nói toạc ra như vậy những suy nghĩ vẫn hằng lởn vởn trong đầu tôi (nhưng chưa bao giờ nói ra) khiến tôi vô cùng khó chịu, nhưng bây giờ tôi phải nói cho Jenny hiểu thật hết. - Ông ấy rất tỉnh bơ mỗi khi anh giật được thành tích gì. Ông ấy coi đó là điều đương nhiên, em hiểu không... - Cụ là người bận trăm công nghìn việc. Chẳng phải cụ điều khiển một đống nhà băng và bao nhiêu cơ sở kinh doanh khác nữa sao... - Nhưng mà, hay chưa, em đứng về bên nào thế Jenny... - Sao vậy, chiến tranh à... - Rất đúng. - Anh buồn cười lắm, Oliver ạ. http://xemphim1006.blogspot.com/
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment